Trang chủ » Chuyện làng game » Independence Day 2 – Chiến thắng ở mọi mặt trận

Independence Day 2 – Chiến thắng ở mọi mặt trận

Team XemGame | 29/06/2016 13:00

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

Không chỉ ở trên màn ảnh, nhân loại đã chiến thắng trong Independence Day 2, thì ngay cả doanh thu đem lại cho đoàn làm phim cũng có thể gọi là thành công vang dội.

ngaydoclap2_29_6_2016_4.JPG (650×360)

Tôi luôn cho rằng, có những bộ phim chỉ nên được dựng một lần. Những “tượng đài” chỉ nên là một và duy nhất, là cột mốc cho sự phát triển của nghệ thuật thứ 7. Ví như Titanic là biểu tượng về tình yêu, hay Avatar là tác phẩm đánh dấu bước ngoặt của công nghệ làm phim 3D, còn Independence Day phần 1 là siêu phẩm về kỹ xảo chiến đấu.

Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên được xem Independence phần 1 là vào năm 2000. Có lẽ vì thời điểm đó có quá ít lựa chọn “bom tấn”, nên bộ phim đã in sâu vào trí óc của thằng bé 13 tuổi, để rồi về sau, xem bất kỳ bộ phim hành động viễn tưởng nào mang đề tài không gian, tôi cũng ngầm mang ra so sánh với Independence. Lớn hơn một chút, khi xem lại ID1, tôi nhận ra rằng thành công của bộ phim không chỉ đến từ những pha kỹ xảo hoành tráng, mà còn từ diễn xuất tài tình của dàn diễn viên và sự mát tay của đạo diễn khi phân chia đất diễn cho họ. ỞIndependence phần 1, ngay cả một con chó cũng có đất diễn riêng cho mình, hơn nữa lại còn là một cảnh rất đắt. Ở đó còn có sự dí dỏm của đại tá không quân Millers (Will Smith), sự tung hứng cực kỳ duyên dáng của  bố con “anh thợ cáp” David Levinson (Jeff Goldblum) và sự cương trực của Tổng thống Whitmore (Bill Pullman). Sự kết hợp tài tình của rất nhiều nhân vật trong một nhịp phim nhanh chẳng những không làm phim bị rối mà còn đưa khán giả đi qua nhiếu bất ngờ và cuối cùng vỡ òa trong cảm xúc hân hoan của “Ngày độc lập”.

ngaydoclap2_29_6_2016_5.JPG (650×366)

20 năm sau, cũng trong lễ kỷ niệm độc lập, kẻ thù đã quay trở lại. Lần này, chúng lợi hại hơn rất nhiều. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vành đai phòng thủ của Trái Đất vẫn nhanh chóng bị phá vỡ, và nhân loại một lần nữa đứng trước nguy cơ Tuyệt chủng. Đại tá Millers đã qua đời, Tổng thống Whitmore đã già yếu, niềm hy vọng được dồn hết vào thế hệ kế cận. Dylan Millers, con-nhà-tông, là một phi công giỏi, nhưng có hiềm khích với Jake Morrison (Liam Hemsworth), cpn rể của cựu Tổng thống. Liệu những hiềm khích cá nhân có được xóa bỏ khi cả loài người chỉ còn vài giờ để tranh đấu cho sự tồn tại của mình. Câu trả lời xin dành cho mọi người đi xem phim.

Kỹ xảo của Independence: Resurgence khá hoành tráng. Với kinh phí 200 triệu USD, các nhà làm phim đã dựng nên một thế giới tân tiến với sức mạnh quân sự mạnh mẽ. Giờ đây, con người có thể đi đi về về giữa Trái Đất và Mặt Trăng “như đi chợ”. Những căn cứ không gian bề thế cùng với dàn vũ khí phòng vệ tối tân trên quỹ đạo. Cứ tưởng như vậy là đã an tâm, không ngờ chỉ một cú quét của người ngoài hành tinh, mọi thứ đã vỡ vụn. So với lần tấn công đầu tiên cách đây 20 năm, đợt tấn công mới từ ngoài không gian lần này dữ dội hơn khá nhiều, ít nhất là chúng đã “to lớn” hơn. Hình ảnh choáng ngợp khi con tàu vũ trụ “với đường kính 4.851 km” bao phủ lấy Trái Đất quả là khó quên. Sự tàn phá dữ dội xảy ra trên toàn cầu, cả đảo quốc Singapore tươi đẹp bị hút lên trời, hay cả Luân Đôn rộng lớn bị tàn phá trong tích tắc. Sự phát triển vượt bậc của kỹ xảo điện ảnh khiến cho tất cả những pha cháy nổ trên màn ảnh thực sự thỏa mãn các giác quan của người xem. Thế nhưng, kỹ xảo không phải là tất cả. Trong thời đại hiện nay, những thước phim hoành tráng như vậy không phải là điều hiếm có khó tìm nữa.

Có thể liệt kê ra hàng tá những tác phẩm bom tấn khác cũng phô diễn những kỹ xảo hoành tráng tương tự, và rồi Independence: Resurgence sẽ rất nhanh chóng bị nhấn chìm trong dòng xoáy cuồn cuộn của kỹ xảo cháy nổ. Luân Đôn bị phá hủy tan tành ư, điều tương tự đã xảy ra trong London has fallen hay G.I.Joe. Tàu vũ trụ đuổi bắt và bắn nhau? Đã có Star War và sắp tới là phần 3 của Star Trek. Chiến đấu với người ngoài hành tinh, đã có Guardian of the Galaxy. Vì thế, nếu chỉ dựa vào kỹ xảo để kể chuyện, một bộ phim khó có thể trụ lại lâu trong tâm trí người hâm mộ. Rất tiếc khi ID2 đúng là một bộ phim như vậy.

ngaydoclap2_29_6_2016_7.GIF (800×333)

ngaydoclap2_29_6_2016_2.GIF (998×413)

Câu chuyện trong phim thiếu hẳn chiều sâu. Êkip đã lựa chọn xoáy sâu vào cuộc chiến hơn là vào cảm xúc của người xem, điều mà phần 1 đã làm rất tốt. Trong phim có hẳn 2 tuyến nhân vật: mới và cũ. Có lẽ đảm bảo đất diễn cho cả 2 tuyến nhân vật này đã vượt quá khả năng của đạo diễn, khi mà sự liên kết của họ vô cùng lỏng lẻo và dường như không hề có. Những nhân vật mới xuất hiện dường như mạnh ai đóng vai của người nấy, từ một anh phi công Jake bất-cần-đời, một cô phi công Trung Quốc (Angelababy) cá-tính-chưa-tới-đâu, một nữ phi công loay-hoay-tìm-chỗ-dứng, cho đến một Nữ tổng thống thiếu-sáng-suốt, chẳng có lấy một đường dây đủ chặt để nối kết họ lại với nhau. Và tất cả bọn họ đối diện với nguy cơ Diệt Chủng Nhân Loại theo cái kiểu “Ừ thì kết thúc rồi!”. Điều này làm cho khán giả mất đi hẳn sự lo sợ đáng-ra-nên-có khi theo dõi bộ phim.

ngaydoclap2_29_6_2016_6.JPG (660×461)

Tuyến nhân vật còn lại, rất may đã kéo lại kha khá cảm xúc cho người xem. Đây là tập hợp những nhân vật cũ từ phần 1, vẫn là những màn tung hứng duyên dáng của cha con Levinson, vẫn những phát biểu lay động lòng người của (cựu) Tổng thống Whitmore, và vẫn cái sự tưng tửng của nhà khoa học Okun. Những điều-đã-cũ này lại chính là cứu cánh để làm cân bằng nhịp phim. Và cũng chính họ làm cho bộ phim dài 2 tiếng trở nên ngắn một cách kỳ lạ. Đó chính là sự kỳ diệu của con người. Cảm xúc, trí tuệ, và sự đoàn kết. “Anh thợ cáp” Levinson một lần nữa là cứu tinh của cả thế giới. “Cựu” Tổng thống Whitmore một lần nữa xung phong nơi tiền tuyến, dù không còn là Người nắm giữ quyền lực cao nhất trong Nhà Trắng, nhưng ông chính là người nắm giữ trái tim của nhân dân. Bài diễn văn ngắn gọn không được đọc trước toàn nhân loại, nhưng cảm xúc mà nó mang tới cho một nhóm nhỏ quân sĩ, vẫn nguyên vẹn như 20 năm trước.

Không thể không nhắc đến nhân vật người cha của Levinson, một ông-già-gân vô cùng lạc quan, và ông là người truyền sự lạc quan đó cho lớp trẻ. “Cứ bình tĩnh, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà”, những lời này hoàn toàn không có trong phim, nhưng qua những gì mà ông lão và bọn trẻ thể hiện trên màn ảnh, khán giả chắc chắn sẽ học được bài học đắt giá đó. Đó, đều là những điều-đã-cũ. 20 năm trước, những điều này đã truyền tải hết sức trực quan đến người xem, qua lời thoại lẫn diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên. 20 năm sau, lớp khán giả mới lại một lần nữa được xem những điều đó. Chỉ là không biết, “gu” điện ảnh của giới trẻ ngày nay có khác đi hay không mà thôi.

ngaydoclap2_29_6_2016_3.JPG (650×488)

ngaydoclap2_29_6_2016_1.GIF (600×249)

Các diễn viên trẻ đều làm khá tốt vai trò của mình. Angelababy phần nào thoát khỏi hình ảnh “chỉ được thêm vào để thu hút dân Trung Quốc”, Liam Hemsworth đã không còn bị cái bóng của Hunger Games ám ảnh, nhưng họ cũng chỉ dừng lại ở mức làm tròn vai diễn của mình. Ngược lại, các diễn viên gạo cội hoàn toàn thu phục người xem, đúng là “gừng càng già càng cay”.

Nếu xét trong tổng thể một series, thì Independence: Resurgence là phần-tiếp-theo khá tốt của phần 1. Ở đó có sự nối tiếp nhưng vẫn giữ được cái hồn của phần phim cũ, điều này khá khó, đặc biệt là khi 2 phần cách xa nhau đến 20 năm. Nếu xét như một bộ phim độc lập thì Independence: Resurgence xứng đáng là một bom tấn đỉnh cao của mùa hè năm nay. Ở đó hội tụ đầy đủ yếu tố của một bộ phim giải trí: diễn viên xinh đẹp, kỹ xảo hoành tráng và câu chuyện dễ nắm bắt. Điều quan trọng là, dù đứng riêng một mình hay đứng chung trong một series, thì Independence: Resurgence vẫn thiếu một điểm nhấn để trụ lại lâu trong lòng khán giả. Liệu những điều đã tạo nên thành công của phần phim trước có tiếp tục giữ chân khán giả trong lần trở lại này, liệu thành công có đến vì những-điều-đã-cũ, chỉ có thời gian mới trả lời được, nhất là khi phần 3 của phim đã manh nha khởi động.

Nguồn : 123phim

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày