Từ trong bộ giáp phát ra ánh sáng chói lòa, Garen nhận ra đó là thứ ánh sáng giống như Kayle lúc nãy. Quá bất ngờ, Garen một lần nữa ngất đi trước cái ánh sáng mầu nhiệm đó. Cho đến khi tỉnh lại, anh phát hiện ra mọi người đang nhìn lấy bản thân của mình, anh đang ở trong tòa tháp của Zilean, chẳng ai là mang theo điệu bộ vui vẻ cả :
– C-Có… chuyện gì sao, Katarina đâu rồi, cô ấy thế nào ?
Teemo khóc sướt mướt, chạy nép vào người Garen.
– Teemo, cậu sao vậy… Nào Master Yi, anh nói gì đi, sao mọi người lại im lặng như vậy… Kassadin, Zilean, Kayle, có chuyện gì xảy ra sao…
Garen cứ liên tục đưa ra câu hỏi. Bản thân anh có dự cảm không lành, đến nỗi mà tim lại đập nhanh liên hồi. Kayle chỉ thở dài, Kassadin vẫn đứng đấy, Master Yi quay người lại, chỉ có Zilean bước tới :
– Katarina…
Zilean chỉ nói đến thế, rồi lại lạc đầu quay mặt đi. Có lẽ rằng anh cũng đoán được chuyện gì đã diễn ra. Garen ngồi gục xuống, anh nhìn vào thân xác Katarina, rồi lại ẵm thân xác của cô ra trước cửa sổ :
– Em thấy không, trăng đêm nay vẫn soi sáng…
Garen nói nhưng cổ họng nghẹn lại :
– Ta trải qua bao chuyện… vượt qua mọi thứ, Katarina… Tại sao em vẫn không tỉnh lại vậy chứ ? Tại sao…
Garen bật khóc, anh chẳng để ý xung quanh. Mọi người đều im lặng, một tiếng nói đã vang lên :
– Vậy anh có đồng ý ở bên em không ?
– Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ làm mọi chuyện…
– Thật chứ ?
– Đương nhiên là…

Garen bất ngờ nhìn xuống, như một phản ứng trước vẻ mặt của cô lúc này, Katarina vẫn đang mỉm cười với anh.
– Xem anh kìa, là sức mạnh của Demacia, lại đi khóc như một đứa trẻ đấy. Em tỉnh lại từ rất lâu rồi, chỉ có anh là ngất đến vài khắc thôi…
Vừa lúc này, Teemo đã chạy tới ôm lấy chân của Garen :
– Lúc nãy Teemo không nói gì được,Katarina không rời xa Garen rồi nhé !…
Rồi vẫn nức nở, anh nhìn qua bên Zilean. Ôm ta vẫn ôm bụng mà cười khanh khách như rất thõa mãn :
– Sức mạnh của Demacia cái gì chứ, cậu làm ta cười đến đau cả bụng ra. Ta đã tính nói từ nãy, nhưng muốn xem phản ứng của cậu thế nào thôi. Quả thật là có kịch coi đấy chứ, ông bạn già.
Rồi Zilean vỗ vai Kassadin. Cùng lúc thì những người còn lại cũng chỉ reo mỗi cái điệp khúc :
“Bọn ta không có nói gì nhé, do cậu tự nghĩ đấy nhé.”
…
Tất cả mọi người, đều đang cười rất vui vẻ với nhau. Nhưng hành trình của Garen đã kết thúc tại đây ?
(Còn tiếp)
Xem thêm nhiều truyện LMHT tại: http://www.xemgame.com/news/truyen-dai-lmht
Chuyển trang để xem thêm