
Garen bỏ qua lời cảnh báo của Master Yi, anh lấy lồng đèn cho chứa linh hồn Katarina ra, nhưng không biết cách nào để giải thoát cho cô ấy. Zilean vừa nhìn thấy cái lồng đèn mà anh mang về từ chỗ của Thresh, ông đã chụp lấy :
– Hãy để ta giúp cậu, Garen…
“Hỡi linh hồn nhỏ bé, ta giải giải thoát cho ngươi khỏi nhà tù chật hẹp, hãy trở ra và lấy lại ý thức”
Cả hai đợi một hồi lâu, nhưng chẳng có gì xảy ra, tuy nhiên cái lồng đèn đã hết đi ánh sáng của nó. Zilean vứt nó sang một bên, Garen đã hỏi Zilean tới tấp :
– Zilean, ngài vừa làm gì thế ? Katarina, cô ấy ở đâu rồi ? Ngài đã làm gì vậy ? Chuyện gì đã xảy ra vừa rồi cơ chứ ?…
Zilean chưa kịp trả lời tất cả, một tiếng nói sau lưng Garen. Zilean lúc này đã nở nụ cười, Teemo chỉ có thể quay lại và nhìn thấy sự kỳ diệu đang diễn ra trước mắt, còn Garen, anh không nói được lời nào cả :
” Garen…anh làm tất cả… chỉ vì ta sao chứ…”
Garen từ từ tiến tới, nhưng Katarina đã lùi lại ngay :
“Hãy ở đó, Garen. Anh không được tới đây đâu !”
Anh vẫn chưa hiểu lắm, cô ấy đột ngột quay lưng lại với Garen :
“Bao nhiêu chuyện trải qua, anh thật ngốc nghếch. Nếu có mệnh hệ gì thì sao, không chỉ cả tính mạng ta không còn. Cả anh cũng sẽ gặp chuyện đấy. Thật là… làm sao mà ta có thể đối diện anh lần nữa nếu anh sẽ chết vì ta cơ chứ đây chứ ?”
Katarina im lặng một hồi, rồi nói tiếp :
“Nhưng, cảm ơn Garen. Anh đã đến vì ta”
…
Tất cả mọi người đều đang đứng im tại chỗ mà họ đang đứng, còn cô ấy vẫn chẳng thể quay lại nhìn mặt tất cả được. Cô ấy đang khóc. Hai hàng lệ của một sát thủ vô cảm nay lại rơi vì người mình yêu, Katarina không muốn Garen nhìn thấy mình thật xấu xí trong lúc này. Tất cả đều im lặng một hồi, thì Garen đã lên tiếng :
– Katarina, ta sẽ nói chuyện sau, hãy để ta giúp em.
Anh vừa dứt lời lại nhanh chóng lục lại trong hành trang của mình, nhưng rồi chính Garen đột nhiên hoảng sợ. Anh tìm xung quanh, lục lại lần nữa mọi thứ, nhưng cặp ly bạc đã không còn. Anh lại cứ tiếp tục bới tung mọi thứ ra, đến cả Zilean và Teemo chẳng hiểu. Nhưng rồi anh nhớ lại, cặp ly đã mất trong lúc anh đối mặt với cơn sóng trên biển, trước khi anh tiến vào quần đảo bóng đêm…
Hi vọng cuối cùng đã dập tắt, mọi công sức như đổ sông đổ bể. Zilean hiểu ra mọi chyện ngay vài phút sau cái hành động đó của anh, ông ấy có thể đọc được suy nghĩ Garen, kể cả hình dạng lúc này của Katarina, cũng có thể đọc được suy nghĩ của Garen như Zilean, chỉ có Teemo là không hiểu gì cả. Zilean không muốn làm phiền Garen, Katarina nhìn thấy Garen tuyệt vọng quỳ xuống trên nền nhà :
“Không sao cả, anh đã làm mọi thứ vì ta. Không có gì phải ân hận cả, kể cả ta cũng không suy nghĩ gì khi đỡ hộ anh phát rìu đấy của Draven, chỉ là ta ghét hắn phải cướp lấy công lao giết chết anh mà thôi. Anh đừng tự trách mình nữa, Garen”
– Tại sao…
Garen đấm thật mạnh trên đất, chấn động cả tòa căn phòng, cũng đủ hiểu rằng sự phẫn nộ của anh với số phận nghiệt ngã này cỡ nào. Chẳng một ai ngăn cản Garen, vì biết rằng chính lúc này, hãy để anh ta như vậy là tốt nhất. Katarina chẳng nói gì hơn, nhưng rồi, linh hồn của cô đột nhiên gục xuống. Garen vừa trông thấy, đã chạy tới ẵm lấy nàng trên tay. Nhưng Zilean thấy vậy, lại biến sắc hơn :
– Cậu, Garen, cậu có thể chạm lấy Katarina ?
– Thì sao chứ, chuyện gì mà ta không thể làm được ?