Khi đó, và chỉ khi đó, Lucian mới có thể than khóc cho người vợ đã mất và dâng lễ vật cho Quý Bà Che Mạng.
Đã bao lâu rồi kể từ cái đêm khủng khiếp đó?
Anh thấy vực thẳm không đáy của nỗi u buồn rình rập tấn công mình và nhiều lần anh đã đập tan nó. Anh nhắc lại những gì hội đã truyền thụ, ngâm nga những câu thần chú anh và Senna đã được dạy để rũ bỏ mọi cảm xúc. Chỉ có thế anh mới đạt được sự thăng bằng giúp anh đối mặt với những nỗi kinh hoàng vượt xa mọi tưởng tượng.
Nỗi đau lắng xuống, nhưng vẫn còn đó.
Việc anh mở mặt dây chuyền ra chỉ là miễn cưỡng khi anh thấy khoảng cách giữa mình và ký ức về Senna lớn dần. Anh nhận ra mình không còn nhớ được chính xác đường cong trên khuôn mặt cô, làn da mịn màng của cô hay màu mắt cô.
Cuộc săn đuổi này càng kéo dài thì anh càng cảm thấy cô xa cách.
Lucian ngẩng đầu lên, thở một hơi dài để nhịp tim chậm lại.
Vách hang bằng đá vôi nhạt màu, khoét vào trong vách đá trên đó Bilgewater được xây nên. Nước và những cây cuốc chim bằng đá của dân bản xứ đã tạo ra bên dưới thành phố một mê cung rất ít người biết hay thậm chí ngờ là nó tồn tại. Vách hang khắc đầy những hình xoắn ốc tiếp nối nhau, những gợn sóng lăn tăn và những thứ có lẽ là những con mắt không bao giờ chớp.
Anh biết đó là biểu tượng của tôn giáo địa phương, nhưng dù ai đã tạc nên chúng thì người đó cũng không ghé thăm nơi này từ lâu rồi. Anh tìm ra nó nhờ đi theo những dấu hiệu bí mật của chính tổ chức, những dấu hiệu dẫn anh đến những nơi ẩn náu và giúp đỡ tại bất kỳ thành phố nào ở Valoran.
Chỉ có ánh sáng nhạt phản chiếu trên trần hang, nhưng khi mắt anh dõi theo những hình khắc xoắn ốc, một vầng hào quang mờ ảo phát ra từ bàn tay anh.
Hãy để em làm tấm khiên của anh.
Lucian nhìn xuống, những từ ngữ đó vang lên rõ ràng như thể cô đang đứng ngay cạnh anh.
Mặt dây chuyền lấp lánh ngọn lửa lục.
Anh quàng nó qua cổ và cầm lấy cặp súng lục ma thuật.
“Thresh,” anh thì thầm.