Truyện ngắn LMHT: Một câu chuyện của Ezreal

Team XemGame | 19/03/2015 15:04

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

ezreal-1

Chuyến ngao du đầu tiên trong lịch trình, tôi tiến đến phía Bắc Runeterra, xứ sở Freljord lạnh giá. “Lệnh chúa!” Tôi hối hận khi không nghe mẹ đem thêm quần áo giữ ấm, mọi thứ ở đây đề phủ một màu trắng: Tuyết trải đầy trên đường đi, băng đóng kín trên vách đá, những bông trắng rơi lưa thưa từ bầu trời, bởi vậy mà trông như vầng Thái Dương cũng màu trắng luôn. Trên dãy núi bạc, tôi đi tìm sự thật về Phượng Hoàng Băng, lần theo những lối dẫn trong những ghi chép của quyển sách cổ. Càng tiến sâu hơn cái buốt giá ngày càng tồi tệ, tôi không còn cảm giác gì ở mặt và tay chân. Khoảnh khắc gục xuống, sắp lịm đi, một cái bóng to cao với thứ gì đó nặng trịch trên tay lao tới che chắn cho trôi trong cơn bão tuyết dữ dội. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà ấm cúng ánh lửa, sinh vật gì đó đầy lông lá, tròn vo như cục bông trắng đang liếm lên khuôn mặt tôi, đống nước dãi nhày nhụa từ cái lưỡi ấy dớt xuống cả áo, thật rùng mình!

– Cậu tỉnh rồi à?” Một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ bước tới, khuôn mặt hiền từ với cặp ria mép rất quý phái.

– Ông là ai? Tôi chết rồi ư? Tôi không nghĩ đây là địa ngục, thần chết gì mà lạ thế kia?” Chẳng hiểu gì cả, tôi chẳng thể tin mình còn sống sót sau cơn bão tuyết.

-Ô hô hô hô! Chàng trai, ta là Braum, ta cứu cậu khi đi theo con Poro này dẫn đường, cậu nên cảm ơn nó đi.

Ngày hôm sau tôi được diện kiến nữ hoàng Ashe, người rất xinh đẹp với mái tóc màu tuyết trắng, mặc dù còn khá trẻ nhưng người phải gánh vác trọng trách to lớn của một đất nước còn nhiều mâu thuẫn nội quốc. Frejlord luôn gặp những hiềm khích khi tự nó bị chia thành 3 thế lực riêng biệt: Tộc Avarosan do nữ hoàng Ashe cai trị, tộc vuốt đông do em gái người – Sejuani cai quản, tộc băng vệ do mụ phù thủy Băng Lissandra đứng đầu. Nghe những truyền thuyết của cùng đất băng giá, tôi cảm thấy xứ sở này thật phức tạp, ly kì. Ý định tìm kiếm Phượng Hoàng huyền thoại của tôi cũng bị dập tắt khi biết rằng không ai có thể đến gần được nơi trú ngụ của bị thần Băng, nhiệt đó ở đỉnh núi đó không dành cho những sinh vật sống tầm thường như con người.

Tạm biệt mọi người, mặc dù đã nghe rất nhiều lời cảnh báo và ngăn cấm, tôi tiếp chân đến quần đảo bóng đêm, nơi quái dị nhất mà tôi từng biết đến. Hầu như ít ai gì về nơi đây ngoài 1 điều rằng chưa kẻ nào đến đó mà trở về bình thường, hoặc chết hoặc bị biến dị không thể viết hay kể lại ngoài nỗi sợ kinh hoàng thấu qua đôi mắt. Khi mạn thuyền vừa chạm bờ một hòn đảo, nhìn trông đã đủ để ta cảm nhận độ ma quái của nó rồi: Cả hòn đảo bị bao phủ bởi một lớp sương sáng mày xanh lục bảo, mặc dù là ban ngày nhưng khi đi sâu vào trong khu rừng, ánh sáng chỉ được tỏa ra từ những làn khói lờ mờ bay kia. Cây cỏ đều trơ trụi lá hẳn là di chúng chẳng bao giờ cảm nhận được ánh mặt trời, nhưng ngạc nhiên thay chúng vẫn sống.

Những mạng nhện khổng lồ chăng đầy từ thân cây này sang cây khác. Tôi rùng mình khi cảm nhận cái hơi lạnh ở đây, nó không buốt giá như Frejlord mà tiềm ẩn thứ gì đó u uất, ma quỷ. Tôi vấp phải một thứ gì đó…một cái sọ người, hoảng hốt tôi chạy thục mạng, đôi chân dẫn tôi đến một cánh đồng phủ kín hài cốt của bao kẻ xui vận. Bỗng văng vẳng bên tai, tôi nghe thấy giọng của ai đó, khản đặc: “…Ngươi là ai?…Con người ư?…Ngươi dám đặt chân đến đây sao?… Vậy thì ngươi sẽ phải trả giá cho sự hỗn xược của mình…!”. Từ bụi cỏ um tùm, một sợi dây xích phóng ra quấn chặt vào cổ tôi, nó kéo tôi vào trong. Thật may mắn, tôi kịp gỡ nó ra, chạy vô định hướng chỉ nhằm thoát khỏi một nỗi sợ hãi nào đó phía sau lưng. Sợi xíchquăng đến, đầu của nó là một lưỡi dao, lưng tôi bị một vết rách dài… Và tôi vẫn cứ chạy…chạy…chạy… Thực ra toàn bộ những gì tôi vừa kể về quần đảo kinh dị này chỉ là từ những ghi chép trong cuốn sổ tay của mình. Tôi tỉnh dậy trên con thuyền lênh đênh của mình, tôi còn chẳng có nổi khái niệm mơ hồi nào về nó nữa, phải chăng làn sương kia đã giữ lại những thứ mãi chỉ thuộc về vùng đất bí ẩn đó?

Rồi gần đây, một chuyến đi định mệnh đã xảy đến với tôi, đặt trên lên những cồn cát ở sa mạc Shurima. Lững thững lê những bước chân, cổ họng tôi khô rát, vài bình nước dự trữ cũng hết veo rồi, đã bao lần đôi mắt của nhà thám hiểm bị lừa bởi những ảo ảnh. “Kia là một kim tự tháp đang bay lơ lửng ư? Nực cười làm sao! Sao trong lúc như này mình lại tưởng tượng được thứ lạ đời như thế chứ?” Nhưng không, nó không phải là thứ sinh ra trong trí tưởng tượng, nó có bóng, nó thực sự có bóng đấy, nó có thể che khuất được ánh mặt trời chói chang kia. Tôi lại gần phía chân của vật thể lạ kỳ ấy, một dấu ấn ở ngay dưới lớp cát phủ mỏng, đôi tay tôi chạm vào nó…”Phụt!” Tôi bị dịch chuyển đến một gian phòng lớn, kết cấu bốn bức tường chụm lại ở đỉnh tôi nghĩ mình đã chui trong kim tự tháp ấy. Những văn tự cổ khó hiểu ngay cả với một người chuyên đi khám phá như tôi, những hình thù trạm trổ tinh xảo trên tường, chúng như kể về một câu chuyện nào đó…Hừm! Hình như nói về một đế quốc nào đó từ ngàn xưa. Tôi tò mò bước tới một bức tượng khổng lồ cao ba hay bốn trượng gì đấy, một viên ngọc gắn trên tay của nó.

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày