Nolan đã phát biểu như vậy. Điều đó có nghĩa là, không quan trọng thực tế của chúng ta như nào, chúng ta nhìn Nolan và thấy anh ở trong giấc mơ hay không, điều quan trọng là Cobb đã hạnh phúc trong thực tại của bản thân anh ta. Đấy là tất cả những gì chúng ta cần biết. Cuộc đời của Cobb không thuộc về cuộc đời của ai, nó thuộc về bản thân anh ta, để anh ta có toàn quyển thiết kế chính thực tại cho mình.
Nolan đã nhìn cái kết ở điểm nhìn chủ quan của Cobb, chứ không phải ở điểm nhìn chủ quan của ông. Một câu trả lời khôn khéo để ông dẫn nhập tiếp vào những phát biểu của mình trước những sinh viên của trường Princeton:

“Tôi cảm thấy rằng, qua thời gian, chúng ta bắt đầu nhìn thực tại của mình giống như một người em họ nghèo nàn so với những giấc mơ của ta. Tôi muốn chứng minh cho các bạn rằng những giấc mơ của chúng ta, những hiện thực thực tế, những điều trừu tượng mà chúng ta thích thú và bao trùm xung quanh của sống của chính chúng ta mới chính là những thành tố của thực tại.”
Và điều đó chứng minh cho quan điểm của ông dành cho sinh viên:
Theo truyền thống thì những bài phát biểu như này (trước những em sinh viên chưa tốt nghiệp), nói chung, mọi người sẽ nói đại loại rằng “Hãy theo đuổi giấc mơ của bạn, nhưng tôi không muốn nói với các bạn điều đó vì tôi không tin vậy. Tôi muốn các bạn hãy theo đuổi thực tại.“
Một ý tưởng rất rõ ràng phân biệt những ước mơ viển vông, và những ước mong nằm trong tầm tay của mình. Hay nó cách khác, Nolan đã dùng chính cái kết của Inception để biện giải cho một quan niệm sống về sự độc lập của mỗi cá nhân, nơi thực tế của mỗi người mới thực sự quan trọng đối với bản thân người đó chứ không phải bởi bất kì ai khác. Đối với người xem, Cobb đang mơ hay đang ở thực tại không thực sự quan trọng nữa. Vấn đề nằm ở những gì Cobb có thể sờ nắm và cảm nhận được. Vấn đề nằm ở mỗi cá nhân chúng ta, hiểu được thực tế của mình, và tạo ra được những mong muốn nằm trong tầm tay và theo đuổi nó, chứ không phải theo đuổi một giấc mơ viển vông, hay mơ màng về một hiện thực của người khác.

Sau 5 năm, ông đã lên tiếng, bằng sự khôn ngoan, sự lý giải của Nolan mang đến nhiều ý nghĩa hơn là một lời khẳng định Đen và Trắng. Cuộc sống nhiều màu sắc, và có nhiều điểm nhìn, cuộc sống là sự chủ quan của đầu óc. Nên nhìn vào khía cạnh tích cực, Cobb đã hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại đi lo anh ấy đang không ở thực tại, trong khi, Cobb đâu còn quan tâm nữa. Anh đã không cần nhìn totem của mình. Nó trở nên vô nghĩa với hiện thực chủ quan mà anh đang có, nếu anh không nắm lấy, há chẳng phải anh đang bỏ rơi chính hiện thực của mình sao.
Nhận xét của Xemgame:
Nolan cố tình để người xem tranh cãi về cái kết, trong khi bản thân đã sắp đặt những bằng chứng cụ thể về việc kết thúc đó là thực tế chứ không phải mơ. Chuyện cái nhẫn không nói làm gì vì cái đấy rốt cuộc cũng chỉ là suy luận, nhưng bằng chứng khác rõ ràng hơn, đó là hai đứa con của Cobb ở đầu phim và cuối phim là các diễn viên khác nhau, cuối phim lớn hơn 2 tuổi. Cụ thể lúc đầu phim khi Cobb dẫn Ariadne (Ellen Page) vào giấc mơ của mình, có cảnh đưa tới sau nhà nơi hai đứa con đang chơi đùa, đứa em 20 tháng, chị 3 tuổi.
Cobb có nói muốn nhìn thấy nụ cười của chúng một lần nữa, nhưng không thể vì giây phút đó đã qua, “and whatever I do, I can’t change this moment”. Cuối phim khi gặp lại hai đứa con chơi ở trong vườn, anh quay con quay để xác định xem thật hay mơ. Nhưng 2 đứa con đã quay mặt lại. Khoảnh khắc đó đã thay đổi, nên anh biết chắc chắn không phải mơ và không quan tâm đến con quay nữa, chỉ còn khán giả là vẫn bị đánh lạc hướng.
Và cuối phim đứa em đã 3 tuổi, cô chị 5 tuổi.
>> Marvel gửi lời chúc mừng hài hước tới Jurassic World
Chuyển trang để xem thêm