Taliyah cúi người nhặt lên một hòn đá có kích cỡ và màu sắc như nùi len nhỏ. Cô rùng mình ngoái lại; người đàn ông đang dựa lưng vào vách, mắt nhắm nghiền. Miệng cô ngấu nghiến miếng thịt khô tìm thấy trong hành lý ông ta, hy vọng có người sẽ không phiền chuyện phải chia sẻ, ấy là nếu ông ta còn sống.
Cô bước về với cái hang ấm áp. Đống đá cô sắp nên vẫn đang tỏa ra luồng nhiệt lung linh. Taliyah không chắc chiêu ủ đá trong túi áo có tác dụng với một thứ lớn hơn không. Cô bé Shurima nhắm mắt lại và tập trung. Cô nhớ lại ánh mặt trời thiêu đốt cát trắng, nhớ lại cái cách hơi nóng chìm sâu xuống đất thật lâu trong đêm. Cô thả lỏng và cởi áo khoác ra khi nhiệt độ dần tăng cao, rồi bắt đầu chơi đùa với hòn đá trong tay. Cô xoay, lăn, và ấn bằng ý nghĩ đến lúc nó lõm vào như một cái bát. Hài lòng, cô quay lại với bữa ăn vừa dọn ra của mình.
Một giọng đàn ông lẩm bẩm đằng sau, “Y như sẻ đi nhặt thóc vậy.”
“Ngay cả chim sẻ cũng phải khát chứ,” cô vừa lấy đầy bát tuyết vừa đáp lại. Gió lạnh rì rào xung quanh. Cô đặt viên đá tròn lên đống đá nóng trước mặt.
“Nhặt đá bằng tay hả? Hơi lạ với một người có thể thao túng đất đai nhỉ?”
Taliyah thấy má nóng bừng lên, và nó chẳng liên quan gì đến đống đá đang tỏa nhiệt kia cả.
“Ông không giận chứ hả? Ý tôi là về vụ tuyết và—”
Người đàn ông bật cười và bấu chặt sườn để nén cơn đau. “Hành động của nhóc đã nói cho ta mọi điều cần biết.” Nụ cười vẫn đọng lại qua hàm răng nghiến chặt của ông ta. “Nhóc có thể để mặc ta chết mà.”
“Sai lầm của tôi đã đẩy ông vào nguy hiểm. Tôi sẽ không để ông bị chôn vùi trong tuyết đâu.”
“Cảm ơn nhé. Dù ta có thể xong đời sau pha rơi xuống rặng cây rồi.”
Taliyah nhăn mặt và mở miệng định nói. Người đàn ông giơ tay lên ngăn lại. “Không phải xin lỗi đâu.”
Ông ta ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ hơn Taliyah và vật trang trí trên tóc cô.
“Chim sẻ Shurima.” Ông ta nhắm mắt và thư giãn giữa bầu không khí ấm áp. “Đi hơi xa khỏi tổ đấy, chú chim nhỏ ạ. Điều gì đưa nhóc đến cái hang xa xôi xứ Ionia này?”
“Noxus.”
Người đàn ông nhướn mày nhưng vẫn không mở mắt.
“Chúng nói tôi có thể đoàn kết mọi người ở Noxus. Rằng sức mạnh của tôi sẽ làm nó vững vàng hơn. Nhưng chúng chỉ muốn tôi hủy diệt mọi thứ mà thôi.” Giọng cô ghê tởm. “Chúng nói sẽ dạy tôi—”
“Chúng đã làm rồi, nhưng mới chỉ được một nửa thôi,” ông ta vô cảm đáp,
“Chúng muốn tôi chôn vùi một ngôi làng. Sát hại người ta ngay trong nhà họ.” Taliyah khịt mũi nóng nảy. “Và tôi trốn thoát chỉ để cho nguyên quả núi đè lên đầu ông.”
Người đàn ông nâng kiếm, nhìn dọc theo lưỡi. Ông ta khẽ thổi để quét sạch bụi trên đó. “Hủy diệt. Sáng tạo. Không có gì tốt hay xấu hoàn toàn cả. Nhóc không thể có cái này mà không có cái kia. Quan trọng là ý định của nhóc, lý do nhóc chọn con đường của mình. Đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm.”
Taliyah đứng dậy, xem xét lại bài học đó. “Con đường của tôi là đi khỏi chỗ này. Tránh xa khỏi mọi người đến lúc học được cách kiểm soát thứ bên trong mình. Tôi không tin tôi sẽ không làm hại đến người dân của mình.”
“Niềm tin của con chim không nằm ở cành cây dưới chân nó.”
Taliyah không nghe. Cô đã đứng trước cửa hang, quấn chặt tấm áo khoác quanh người. Gió rít lên bên tai cô.
“Tôi sẽ thử đi kiếm gì đó để ăn. Hy vọng sẽ không làm phần còn lại của ngọn núi đè lên đầu ông.”
Người đàn ông chỉnh lại viên đá ấm áp sau lưng, nhẹ nhàng nói cho không ai cả và cho tất cả. “Có chắc ngọn núi là thứ nhóc muốn đánh bại không, Sẻ Nhỏ?”
