Một con chim đậu vắt vẻo trên cành thông gầy guộc gần đó. Taliyah đá tuyết văng tung tóe, vô tình để một nắm nhỏ chui vào giày. Cô giũ giũ nó ra, cảm thấy bực bội vì những lời nói của người đàn ông và cả dòng nước lạnh buốt đang chảy xuống mắt cá nữa.
“Lý do của con đường? Tôi rời xa dân tộc, gia đình, để bảo vệ họ khỏi tôi.”
Cô ngừng lại. Sự im lặng thật bất thường. Bất kỳ con mồi nhỏ nào gần đó cũng đều biến mất từ lâu khi nghe thấy tiếng động từ những bước chân cáu kỉnh của cô. Không cảm nhận mối hại nào từ cô gái, con chim nhỏ vẫn đậu trên cành và hót véo von. Giờ ngay cả tiếng chim cũng im bặt.
Taliyah cảnh giác. Trong cơn giận, cô đã đi xa khỏi hang hơn dự tính. Cô bị đá thu hút nhiều hơn là gỗ, và đã đi theo một gờ núi nhỏ đến tận rìa vách đá dựng đứng. Cô không nghĩ người đàn ông bám sau mình, nhưng vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi.
“Lại dạy đời nữa hả?” cô gay gắt.
Tiếng thở mạnh làm người ta run rẩy đáp lại.
Cô luồn một tay vào áo khoác, tay kia với lấy cây ná. Ba viên đá nằm trong túi. Cô tóm lấy một viên vừa lúc lớp sỏi vương vãi làm lộ ra chuyển động của kẻ săn mồi phía sau.
Taliyah xoay người lại. Một con sư tử tuyết Ionia khổng lồ đang đứng đó giữa sườn dốc cheo leo.
Dù đang đứng trên bốn chân, nó vẫn cao hơn cô. Con thú chắc phải dài gấp đôi, cái cổ mạnh mẽ được bao phủ lớp bờm ngắn màu trắng đục. Con sư tử nhìn chằm chằm vào cô bé. Nó nhả hai con thỏ rừng vừa săn được xuống và liếm những giọt máu đỏ khỏi bộ hàm to hơn cả cẳng tay cô.
Chỉ mới một phút trước, cảnh sắc hùng vĩ của vách đá nơi cô đứng còn thật khiến người ta kích thích. Giờ, nó làm cô mắc kẹt. Nếu bỏ chạy, cô sẽ bị tóm trong nháy mắt. Taliyah nuốt khan, cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn đang dâng lên trong cổ họng. Cô đặt một viên đá vào dây và bắt đầu xoắn lại.
“Biến khỏi đây,” cô nói, giọng không mang chút sợ sệt nào.
Con sư tử tiến lại một bước. Cô bé bắn viên đá ra. Nó trúng vào gần chỗ bờm, bộ lông đã làm tiêu tan mọi chấn động. Con thú gầm lên khó chịu, và Taliyah không thể ngăn trái tim mình đập thình thịch như thể đang cố nhảy khỏi lồng ngực.
Lại một viên đá nữa đặt vào.
“Đi đi!” cô hét lên, tỏ vẻ dũng cảm hơn. “Tao bảo biến khỏi đây!”
Và một viên đá nữa bay ra.
Tiếng gầm của con thú săn mồi đang đói càng lớn hơn. Chú chim đậu trên cành thông, cảm thấy cuộc đối đầu này sẽ chẳng có gì tốt lành, đã vút lên không trong một luồng gió.
Đơn độc, Taliyah nắm chặt viên đá cuối cùng. Tay cô run lên vì cái lạnh và nỗi sợ đồng loạt chạy qua người. Viên đá tuột khỏi kẽ tay, rớt xuống đất và lăn ra xa. Cô ngước lên. Con sư tử lắc lư cái đầu giữa đôi vai cuồn cuộn cơ bắp trong lúc tiến thêm một bước nữa về phía cô. Viên đá giờ đã nằm ngoài tầm với.
Nhặt đá bằng tay hả? Giọng người đàn ông vang vọng trong tâm trí. Có lẽ có cách khác. Taliyah cố chạm tới viên đá bằng ý chí. Nó khẽ động đậy, và cả mặt đất dưới chân cô cũng thế.
Bụi cây bên cạnh vẫn đung đưa ở nơi con chim cất cánh. Niềm tin của con chim không nằm ở cành cây dưới chân nó. Lựa chọn đã quá rõ: Cô cứ đứng đờ ra đây trong nghi ngờ, chờ con thú nhào đến, hoặc trông cậy vào sức mạnh của mình và nhảy.
Taliyah, cô bé sinh ra giữa vùng sa mạc cách xa bờ biển tuyết phủ của Ionia, khắc sâu trong trí hình ảnh con chim và cành cây trống không đang đung đưa. Trong thoáng chốc, cô quên đi cái chết trước mặt. Sự cô độc ám ảnh cô tan biến, thay vào đó là điệu nhảy cuối cùng cô thực hiện trên mặt cất. Cô cảm thấy mẹ, cha, Babajan—cả bộ tộc đang quây quần quanh mình. Cô đã thầm hứa sẽ quay lại sau khi làm chủ được khả năng trời phú.
Cô bắt gặp cái nhìn của con thú. “Tao đã từ bỏ quá nhiều để có thể bị mày ngăn lại.”
Đá bắt đầu chuyển động dưới chân. Cô giữ lấy hơi ấm từ vòng tay thân thuộc kia và nhảy.
Tiếng ầm ầm vang lên, lớn hơn cả tiếng gầm của con thú. Con sư tử tìm đường lùi lại, nhưng đã quá trễ. Đất chia làm hai trong một dòng thác đá sỏi cuộn trào, trọng lượng của con vật kéo nó xuống sâu hơn nơi vách đá mới tạo thành đó.
Tiếng ầm ầm vang lên, lớn hơn cả tiếng gầm của con thú. Con sư tử tìm đường lùi lại, nhưng đã quá trễ. Đất chia làm hai trong một dòng thác đá sỏi cuộn trào, trọng lượng của con vật kéo nó xuống sâu hơn nơi vách đá mới tạo thành đó.
“Hóa ra nhóc nghiêm túc về vụ đánh sập ngọn núi, Sẻ Nhỏ.” Người đàn ông làu bàu và kéo Taliyah đến chỗ an toàn. “Giờ ta đã hiểu vì sao sa mạc lại bằng phẳng thế rồi.”
Tiếng cười bật ra từ trong cô. Thật yên tâm khi nghe được giọng kẻ cả của ông ta. Taliyah nhìn lên vách đá và đứng dậy. Cô phủi bụi khỏi cơ thể, nhặt lấy hai con thỏ rừng bị sư tử bỏ lại. Rồi, cô nhún nhảy đi về hang.
