“Con có thể làm hại ai đó,” cô nói, liếc qua vết rách mới trên áo choàng quấn quanh cổ người đàn ông. Quần áo cô cũng chẳng lành lặn gì. Cô nhìn xuống bộ đồ đi đường vừa có được. Vợ ông chủ quán thấy tội nghiệp và đã tặng cho cô những gì bà có, quần áo thừa mà vài vị khách trước đây đã bỏ lại. Phải mất thời gian mới quen được với ống tay áo lòng thòng kiểu Ionia này, nhưng vải may rất bền và khéo. Cô vẫn giữ lại cái áo chẽn đã bạc màu, kiên quyết không từ bỏ thứ duy nhất của quê hương còn sót lại.
“Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Kiểm soát có được thông qua luyện tập. Con có khả năng làm hơn thế. Hãy nhớ, con đã tiến bộ nhiều.”
“Nhưng… nếu con thất bại thì sao?” cô hỏi.
Ánh mắt người đàn ông chợt chuyển hướng khi cửa quán ăn mở ra. Hai lái buôn đi vào, giũ sạch bụi đường bám trên người. Chủ quán chỉ họ đến cái bàn gần chỗ Taliyah. Người đầu tiên đi về phía họ trong lúc người kia chờ lấy đồ uống.
“Ai cũng phải thất bại,” bạn đồng hành của Taliyah nói. Một thoáng buồn lướt qua khuôn mặt ông ta, che mờ đi thái độ khắc bạc. “Thất bại chỉ là một khoảnh khắc. Con phải đi tiếp, và tất cả rồi sẽ qua.”
Một lái buôn ngồi xuống cái bàn gần đó và liếc sang Taliyah, mắt ông ta đảo từ tấm áo chẽn màu oải hương nhợt nhạt đến cái trâm đá khảm vàng lấp lánh trên tóc cô.
“Của Shurima đúng không, cô bé?”
Taliyah cố hết sức để lờ người lái buôn đi. Ông ta thận trọng nhìn sang người đi cùng cô và bật cười.
“Trước đây cái này hiếm lắm đó,” lái buôn nói.
Cô bé nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, không đáp.
“Giờ thì hay gặp hơn khi thành phố đã mất trỗi dậy.”
Taliyah nhìn lên. “Gì cơ?”
“Nghe đồn sông cũng chảy ngược nữa.” Người lái buôn phác một cử chỉ trong không trung, đùa cợt về những bí ẩn của một dân tộc xa xôi mà ông ta cho là đơn giản. “Tất cả chỉ vì thần-chim đã trở lại từ nấm mồ.”
“Ông ta có làm sao thì cũng chẳng khác gì cả. Hỏng hết chuyện buôn bán.” Tay lái buôn thứ hai thêm vào. “Người ta bảo ông ta định triệu tập dân chúng. Đám nô lệ hay gì đó đại loại thế.”
“May là nhóc ở đây chứ không ở đó, cô bé ạ,” người lái buôn đầu nói tiếp.
Kẻ thứ hai rời mắt khỏi cốc bia, bất chợt nhận ra bạn đồng hành của Taliyah. “Trông ông quen lắm,” hắn nói. “Trước đây tôi từng thấy mặt ông.”
Cửa quán lại mở ra. Một nhóm lính tiến vào, cẩn thận ngó quanh. Người đứng giữa, rõ ràng là đội trưởng, trông thấy cô bé và người đi cùng. Taliyah có thể cảm thấy nỗi sợ âm thầm dấy lên trong quán. Vài vị khách đứng dậy và nhanh chóng tìm lối ra. Ngay cả hai tên lái buôn cũng bỏ đi.
Viên đội trưởng đi qua hàng ghế trống tiến về phía họ. Ông dừng lại cách nơi họ ngồi khoảng cách bằng chiều dài một lưỡi kiếm.
“Quân sát nhân,” ông thốt lên.
