“Chờ đã,” Taliyah hét lên. Nhưng trước khi dứt lời, tiếng xé gió của những mũi tên đã vang lên. Trong chốc lát, một cơn gió xoáy cuộn dâng trong quán ăn. Nó phát ra từ chính người đang đứng cạnh cô, thổi bay cốc chén và dao dĩa khỏi bàn. Mũi tên bị bẻ gãy giữa đường bay. Những mảnh vụn vô hại rơi xuống sàn.
Thêm nhiều lính ùa vào, kiếm tuốt khỏi vỏ. Taliyah rải một trận mưa đá vụn xuống sàn, truyền sức mạnh khiến chúng phát nổ để cầm chân họ.
Yasuo lách qua đám lính bị mắc kẹt trong phòng. Họ vung vẩy vũ khí, cố gắng ngăn cản lưỡi kiếm vung lên như vũ bão xung quanh, ánh thép lóa lên như tia chớp. Đã quá trễ. Thanh kiếm của Yasuo tả xung hữu đột, vẽ nên một màn huyết hoa rải rác sau lưng ông. Khi tất cả ngã xuống, Yasuo ngừng lại, hơi thở nặng nề và khó nhọc. Ông nhìn chăm chăm vào cô bé, chuẩn bị nói gì đó.
Taliyah giơ tay lên cảnh báo. Kìa, ngay đằng sau, viên đội trưởng đứng dậy, đôi mắt điên cuồng và nụ cười méo mó trên miệng. Ông ta cầm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay, sẵn sàng cho một cú đâm chí mạng.
“Tránh xa khỏi ông ấy!” Taliyah dồn sức vào sàn nhà, từng tảng đá bật tung lên, hất văng viên đội trưởng khỏi chỗ đứng.
Trong lúc ông ta đang lơ lửng trên không, Yasuo ra tay. Ba nhát kiếm chớp nhoáng cắt qua lồng ngực, để lại một bóng hình nằm yên bất động trên sàn.
Tiếng la hét lại vọng vào từ bên ngoài. “Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ,” Yasuo nói. Ông nhìn cô bé. “Con có thể làm được. Đừng do dự.”
Taliyah gật đầu. Mặt đất run lên, khiến bốn bức tường và mái nhà rung lắc dữ dội. Cô bé cố gắng tích tụ sức mạnh đã trỗi dậy dưới sàn. Một hình ảnh thoáng qua tâm trí. Mẹ cô, vừa trang trí đường viền của bộ quần áo vừa khe khẽ hát, từng mũi thêu nhảy múa trên tấm vải.
Đất đá bên dưới quán ăn bung ra thành những đường cung to lớn. Từng cột đá đan vào nhau tựa một đợt sóng. Taliyah cảm thấy mặt đất dâng lên, đưa cô vào màn đêm, với ngọn gió hoang dã Yasuo theo sát phía sau.
