Truyện dài LMHT: Bilgewater – Thủy Triều Rực Lửa (Hồi 1)

Team XemGame | 25/07/2015 23:08

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

thuy_trieu_ruc_lua_4.png (296×223)

Hồi Một – Phần Bốn

Vỏ Ốc, Bài Học Về Sức Mạnh, Thông Điệp

Đôi mắt cậu nhóc mở rộng hết cỡ và đầy hoảng hốt khi cậu bị triệu về hướng khoang thuyền trưởng.

Những tiếng thét đau đớn phát ra từ cánh cửa cuối hành lang đã khiến cậu nghĩ lại. Tiếng khóc vang vọng trong những căn phòng ngột ngạt của chiếc chiến hạm khổng lồ được sơn đen tuyền, điều đã được tính toán để cho mọi thuyền viên trên chiếc Dead Pool đều có thể nghe thấy.

Gã thuyền phó, với khuôn mặt đầy sẹo, đặt một cánh tay vững như bàn thạch lên vai cậu nhóc. Họ dừng lại trước cánh cửa. Cậu nhóc nhăn mặt khi một tiếng van khóc vì bị tra tấn phát ra từ bên trong.

“Bình tĩnh nào,” gã thuyền phó nói. “Thuyền trưởng sẽ muốn nghe những gì mày nói đấy.”

Nói xong, hắn đập mạnh vào cánh cửa. Cửa mở sau thoáng chốc bởi một gã thô kệch với những hình xăm trên khuôn mặt và một thanh kiếm cong, lưỡi rộng đeo sau lưng. Cậu nhóc không nghe thấy những gì hai gã này nói; ánh mắt của cậu dán chặt vào một bóng đen vững chãi đang ngồi quay lưng lại với cậu.

Lão thuyền trưởng là một người đàn ông vạm vỡ, đang ở tuổi trung niên. Cổ và đôi vai lão ta trông cứng cỏi và ngạo mạn. Cánh tay áo được kéo cao lên, và cẳng tay lão đầy mạch máu sung mãn. Chiếc áo choàng đỏ thẫm được treo trên cái móc gần đó, cùng với chiếc mũ ba vành màu đen.

“Gangplank”, cậu nhóc thì thào, giọng nói của cậu tràn ngập sự sợ hãi.

“Thuyền trưởng, tôi nghĩ rằng ông muốn nghe điều này,” gã thuyền phó nói.

Gangplank không nói gì, cũng không quay lại, vẫn tiếp tục công việc của lão. Gã thủy thủ đầy sẹo đẩy cậu nhóc về phía trước. Cậu vấp ngã trước khi tìm lại cảm giác chân của mình và lết tới gần hơn. Cậu nhóc tiến tới gần truyền trưởng của con tàu Dead Pool giống như tiến tới bờ vực vậy. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn khi nhìn thấy tận mắt công việc của lão thuyền trưởng.

Những chậu máu nằm dưới bàn làm việc của Gangplank, cùng với một loạt dao mổ, móc câu, và những dụng cụ mổ xẻ sáng lấp lánh.

Một gã đàn ông đang nằm trên bàn làm việc của lão thuyền trưởng, được trói chặt bằng băng vải. Chỉ có phần đầu của gã là không sao. Gã nhìn xung quanh trong sự tuyệt vọng tột độ, cổ ráng ngóc lên, khuôn mặt vã mồ hôi đầm đìa.

Ánh nhìn của cậu nhóc không thể không nhìn xuống chân trái bị lóc da của gã. Cậu đột nhiên nhận ra bản thân chẳng thể nhớ nổi mục đích đến đây của mình để làm gì nữa.

Gagnplank quay đầu khỏi công việc đang làm và nhìn chằm chằm vào vị khách không mời. Đôi mắt của lão lạnh lẽo và chết chóc như của một con cá mập vậy. Lão cầm một lưỡi dao mảnh dẻ trong tay, xoay nó lơ lửng giữa các ngón tay một cách tinh xảo, như một người họa sĩ chơi đùa cây cọ vẽ vậy.

“Đây là một tuyệt phẩm từ cái chết đó, vỏ ốc à,” Gangplank nói, sự chú ý của lão lại quay về với tác phẩm của mình. “Thời này làm gì còn ai có đủ kiên nhẫn để chạm trổ xương. Mất quá nhiều thời gian. Thấy không? Mỗi nhát dao đều có ý đồ cả.”

Bằng một cách nào đó, gã đàn ông kia vẫn sống, mặc cho vết thương tả tơi dưới chân, da thịt lòi ra từ xương đùi. Vừa sửng sốt vừa kinh hãi, cậu nhóc nhìn thấy những hình vẽ phức tạp mà thuyền trưởng đã chạm khắc trên phần xương đó; những xúc tu và con sóng cuộn tròn. Đây là một bức vẽ rất tinh tế, thậm chí còn tuyệt đẹp. Điều này khiến tổng thể càng trở nên tệ hại.

Tác phẩm điêu khắc sống của Gangplank khóc nức nở.

“Làm ơn…” hắn rên rỉ.

Gangplank bỏ ngoài tai lời van xin thống thiết và bỏ con dao xuống. Lão đổ một cốc rượu whisky rẻ tiền lên tác phẩm của mình, gột rửa máu để nhìn rõ nó hơn. Tiếng thét của gã đàn ông kia như xé nát chính cổ họng của hắn, cho đến khi hắn gục xuống bất tỉnh, đôi mắt nhắm chìm. Gangplank lầm bầm trong sự ghê tởm.

“Nhớ lấy điều này, nhóc,” Gangplank nói. “Đôi khi, ngay cả những kẻ trung thành cũng quên mất vị trí của chúng. Đôi khi, việc nhắc nhở chúng là cần thiết. Cách người khác nhìn mày chính là mọi thứ về sức mạnh thực sự. Tỏ ra yếu đuối, dù chỉ trong khoảnh khắc, và thế là mày xong đời.”

Cậu nhóc gật đầu, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu.

“Dựng nó dậy,” Gangplank nói, hất hàm về phía gã thuyền viên đang bất tỉnh. “Nó còn phải hát cho cả tàu nghe chứ.”

Trong khi bác sĩ của tàu đang bước tới, Gangplank lại hướng ánh nhìn về phía cậu nhóc.

“Nào,” lão nói. “Ngươi muốn nói gì với ta thế?”

“Một… một gã,” cậu nhóc ấp úng nói. “Một gã trên bến cảng Thị Trấn Ổ Chuột.”

“Nói tiếp đi,” Gangplank nói.

“Hắn cố gắng không để lũ Móc Câu phát hiện ra. Nhưng tôi thấy hắn.”

“Mm-hmm,” Gangplank lẩm bẩm và bắt đầu mất kiên nhẫn. Lão quay trở lại công việc của mình.

“Cứ nói tiếp đi, nhóc” gã thuyền phó giục.

“Hắn chơi đùa với vài bộ bài khá lạ mắt. Chúng phát sáng.”

Gangplank đứng bật dậy, như một pho tượng thần khổng lồ trỗi dậy từ đáy đại dương.

“Nói địa điểm cho ta,” lão nói.

Bao da đựng súng của lão kêu cọt kẹt khi lão túm chặt nó trong tay.

“Cạnh nhà kho, cái nhà kho lớn gần dãy trại ấy.”

Khuôn mặt của Gangplank chuyển sang đỏ ửng giận dữ khi lão kéo chiếc áo choàng và với chiếc mũ trên móc. Đôi mắt lão lấp lánh sắc đỏ dưới ánh đèn. Cậu nhóc không phải người duy nhất bất giác lùi lại một bước đầy thận trọng.

“Cho chú nhóc này một đồng ngân xà và một bữa thịnh soạn,” thuyền trưởng ra lệnh cho gã thuyền phó trong khi bản thân lão thì lao ra cửa cabin đầy quả đoán.

“Và tập hợp toàn bộ mọi người lên bến cảng. Chúng ta có việc phải làm.”

(Còn tiếp)

>>Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 8)

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày