Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 12

Team XemGame | 05/06/2015 18:04

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

– Em… em nghe anh nói được sao, Senna ?

“Đúng vậy, em có thể nghe thấy tiếng của anh” – Senna trả lời, kèm theo nụ cười thật hiền dịu. Chỉ như thế thôi cũng có thể xóa đi đau đớn bấy giờ trên cơ thể Lucian rồi.

– Không phải rằng em đã… chết rồi sao… sao em có thể nghe được tiếng của anh ?

Lucian, có những chuyện anh không biết, phàm là người thanh trừng, ý chí của chúng ta phải hơn mọi người rất nhiều. Hắn có thể năm giữ đi linh hồn của em, nhưng không thể kiểm soát được ý chí của em, sai lầm của hắn là khi để em gặp được anh, biết rằng anh còn sống…”

Thresh như bị qua mặt bởi cuộc nói chuyện của cả hai, như một kẻ thừa thãi lúc này. Hắn gầm lên giận dữ và hét to :

– Cả hai ngươi… đều phải bị giam cầm trong sợi xích của ta… Lũ người hạ đẳng…

Rồi hắn giật mạnh sợi xích, kéo Lucian về phía hắn. Nhưng một bàn tay đã điều khiển sợi xích về hướng ngược lại mà cả hắn cũng chẳng ngờ đến, là Senna. Thresh lần đầu tiên phải run sợ, hắn lắp bắp liên hồi :

– Tại… tại sao… tại sao lại như vậy, sao ngươi có thể, một linh hồn hạ đẳng lại có thể điều khiển sợi xích đấy…

Senna bật cười, mặc dù đã không còn tồn tại nhưng vẫn giữ tên mình nét kiêu hãnh của một chiến binh :

“Sợi xích này, chứa lấy linh hồn ta, nó giữ cả niềm tin của ta, ý chí của ta, kể cả sức mạnh của ta, cùng với hàng ngàn linh hồn bị ngươi bắt giữ, và giờ, chúng ta chống lại ngươi…”

Sợi xích tuột khỏi Lucian, thay vào đó là trói Thresh lại. Lucian được giải thoát khỏi sự giam cầm. Thân thể gần như nát vụn, nhưng thứ gì đã khiến anh lại có tiếp tục bước đi, Lucian cầm lấy hai khẩu súng, chĩa vào Thresh :

– Thresh, ngươi đã phạm tội cưỡng đoạt linh hồn con người. Và ai cũng muốn nghiền nát linh hồn ngươi thành từng mảnh vụn. Nếu là trước đây, ta vẫn sẽ bảo vệ tất cả dù là người sống lẫn người chết, dù ngươi có thế nào, ta vẫn cố gắng cảm hóa ngươi. Nhưng không, tất cả đã không còn điều đó khi ngươi đã cướp đi Senna của ta, đó là sai lầm không thể tha thứ được…

Vừa nói, đôi tay vừa run rẩy không ngừng, anh quay sang Senna :

– Senna, khẩu súng này là của em, hãy điều khiển tâm trí anh bắn đi viên đạn cuối cùng này khi mà cơ thể anh còn gượng lại được. Và đừng nói gì nữa, đến lúc nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau…

“Không, là cả hai ta, sẽ một lần nữa chiến đấu bên nhau…”

Thân thể của Thresh bị trói chặt không thể trốn chạy. Viên đạn lóe lên từ khẩu súng của Senna, là kỹ thuật thanh tẩy riêng biệt của cô ấy mà chẳng một ai có thể học được. Nó phản ứng ngay khi chạm vào vật thể đầu tiên có sự sống, là sợi xích trên người của Thresh. Nó thiêu cháy đến tận từng ngóc ngách trên cơ thể này của hắn. Và chính vào giờ phút đó, hắn đã cảm nhận được nỗi đau bao trùm lấy sự hủy diệt :

“Ta… ta sẽ sống lại, các ngươi, lũ hạ đẳng, cũng chỉ biết sợ hãi khi nghe tên ta thôi… Ta sẽ trở lại…”

Rồi hắn nằm xuống, nhanh chóng hắn tan thành lớp cát bụi, để rồi gió thổi bay đi, sợi xích của hắn cũng rã theo từ đó, bao linh hồn khi mà hắn thu thập thì khi hắn chết đã được giải thoát, bay xuyên qua lâu đài, đến tận trời cao. Lucian lảo đảo, anh nhìn qua Senna một lần, rồi ngã xuống nền đất…

Nhưng mọi chuyện chưa thể dừng lại được, hành trình của Lucian còn rất dài, anh chưa thể ngã xuống tại đây, anh chỉ khụy một gối xuống mà thôi. Senna chôn giấu đi bao cảm xúc từ bấy lâu, cô lướt tới ôm lấy anh vào lòng. Thế nhưng một kẻ còn sống, một người chết đi thì làm sao có ở bên nhau, Senna chỉ có thể lướt qua anh mà thôi. Hiển nhiên là ai cũng biết rằng kết quả như vậy mất rồi:

“Lucian, đã đến lúc em phải đi.”

Cả hai quay lưng với nhau, Lucian không thể quay mặt lại, vì anh biết mình sẽ chẳng kìm lòng được nếu nhìn thấy Senna. Là đàn ông, thì thật khó khăn nếu rơi lệ trước một ai đó. Bởi họ phải sống như chưa từng yếu đuối được, nước mắt chỉ để che đi sự mềm yếu mà thôi.

– Em… có thể chờ anh không, Senna ?

Senna mỉm cười, cô đáp lại Lucian :

“Em có thể chờ anh, dù trải qua bao tháng ngày, em vẫn tin là anh sẽ đến. Và anh đã đến đấy thôi. Nhưng Lucian, lần này em sẽ không chờ anh nữa, em sẽ một lần nữa bên anh, được không ? Hãy để em luôn phải sát cánh với anh !”

Lucian hiểu được điều mà Senna nói, cô ấy đã lựa chọn cách quyết định của mình, hòa vào cặp súng của Lucian, một khẩu là của cô ấy trước đây. Cũng như Thresh đã đẩy các linh hồn vào sợi xích, nhưng nếu làm vậy, cho dù khi Lucian chết đi, thì Senna cũng chẳng  thể đi đâu được cả. Nhưng anh đã đồng ý, vì với anh, cảm giác có Senna ở bên cạnh, cũng là động lực để anh thay cô làm tiếp cái nhiệm vụ trên con đường đơn độc này. Lucian lê bước ra cánh cửa thật chậm rãi, băng qua làn sương dày đặc và khuất vào bóng tối. Anh còn một chuyện phải làm với một kẻ đã từng giúp đỡ anh khi ở đây…

[poll id=”250″]

>> XemGame tặng miễn phí skin Liên Minh Huyền Thoại lần 3

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày