Truyện dài LMHT: Valoran và cầu vồng vô sắc – Phần 5

Team XemGame | 01/08/2015 19:29

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

truyen_ve_vi_1.jpg (500×703)
.Caitlyn nghe giục, cô chạy về nhà trước. Nhưng nguy hiểm vẫn còn đó, từ đằng xa, một bóng người đã quan sát Caitlyn, từ lúc cô bước vào trong nhà, mọi cử động đều không rời khỏi, là Jinx. Cô ả từ một nóc nhà đối diện, nhìn qua cửa sổ căn hộ Caitlyn, nhưng chẳng thấy Vi đâu. Jinx đã gài một lượng thuốc nổ lớn vào trong nhà của Caitlyn trong lúc cả hai ở bệnh viện, với dự định cho nổ tung để giết cả hai người. Nhưng hiện giờ, Vi chẳng có ở trong nhà, chỉ có Caitlyn đang nấu nướng ở trong. Jinx không nhìn nửa, cô nằm ngửa, nhìn lên bầu trời sao, thầm nghĩ rằng nó đẹp thật đấy.

Từ nhỏ, Jinx đã sống ở đường phố, với cô bầu trời sao như thế này luôn là đẹp nhất, Jinx cười khoái chí. Rồi lại tiếp tục quan sát Caitlyn, Jinx phát hiện Vi đã mang hai chai rượu bước vào nhà. Nhưng chưa bấm kíp nổ, cô đợi thêm một thời gian, để quan sát họ thật chăm chú trước khi ra tay. Vi bước vào trong, cô đã hít được mùi đồ ăn thơm phức của Caitlyn.

– Về rồi đây… Hừm… Cá ngọt nhỉ ? Ta cần vị ngọt đấy…

– Em không nghĩ cái món đó có thể ăn được đâu – Caitlyn bật cười…

Vi cũng cười phá lên sau đó. Có vẻ như đây cũng là buổi tối cuối cùng của hai người, bởi cách đó không xa, Jinx đã thấy tất cả. Cô ả rất muốn bấm công tắc kíp nổ ngay bây giờ. Nhưng có điều gì đó diễn ra đã khiến Jinx dừng cái hành động đó lại. Cô ta vất cái công tắc ra một bên, và dẫm nát nó. Và rồi Jinx bật khóc như đứa trẻ, nhưng đấy không phải thứ tình cảm như Vi dành cho Caitlyn, một thứ cảm xúc khác của Jinx đã gắn kết họ từ nhỏ. Điều mà Jinx làm mọi thứ, chỉ có thể muốn được Vi chú ý đến mình mà thôi, như hai người chị em thật sự.

“Vi, tại sao…”

Jinx òa lên. Riêng cả hai người họ vẫn không hay biết điều đó. Cho đến khi mặt trời đã ló dạng, thứ ánh sáng nhẹ dịu buổi bình minh soi rọi qua cửa sổ, Vi mới bắt đầu tỉnh giấc sau cơn say tối hôm qua . Trong cơn mơ màng, Vi nhận có gì đó khác với mọi bữa đây nhỉ, cô có cảm giác căn phòng của mình đã bị thay đổi gần như mọi thứ hay sao đấy. Từ từ đứng dậy khỏi giường, cô nàng dụi hai mắt nhìn rõ, cuối cùng cũng nhận ra đây là phòng của Caitlyn. Và rồi hai má đỏ ủng khi nhớ lại mọi chuyện hôm qua đã diễn ra, có vẻ như tối qua Vi đã làm một điều gì đó trong cái cơn say mèm thì phải… Cô quay lại nhìn lên giường của Caitlyn, từ từ vén tấm chăn lên. Là cô nàng cảnh sát trưởng, thế là xong Vi rồi, Caitlyn đang ngủ say ở bên trong. Vi nhẹ nhàng đắp chăn lại, rồi rón rén bước ra khỏi đây. Căn bản là Caitlyn ngủ ngay sau đó, và Vi cũng chẳng nhớ gì đã xảy ra gì thì, có thể là ngủ chẳng hạn, nhưng đó là có thể thôi bởi sau khi say ít ai nhớ được mình đã làm gì. Vi mở cánh cửa phòng thật chậm rãi, nhưng một bàn tay nắm lấy vai cô, cô từ từ quay lại, gượng cười với Caitlyn :
– C-Chào buổi sáng nhỉ…

Vi dứt lời, chạy ngay về phòng của mình đóng kín lại, cũng phải một hồi sau thì cô nàng mới bình tĩnh trở lại được, nhìn cái dáng vẻ sợ sệt của Vi bây giờ chắc cũng không ai ngờ tới được. Thay vì dùng bữa ở nhà, lần này Vi được Caitlyn khao một bữa thịnh soạn tại đâu đó. Ngoại trừ việc bắt cướp, thì Vi chẳng bao giờ nhanh lẹ việc gì cả. Sửa soạn tất cả, cô bước ra gõ cửa phòng Caitlyn :

– Này… Đã xong chưa, ta đói rồi đấy. Lề mề không thì không phải tính cách của em đâu…

Một bàn tay đặt lên vai của Vi, cô nàng giật bắn người quay lại. Caitlyn đã ở đằng sau lưng cô từ bao giờ rồi :

– Không có ai đâu, đi thôi !

Nói rồi, cô hớn hở nắm lấy tay của Vi mà dắt đi, cả hai đã lựa chọn vào một nhà hàng sang trọng ngay sau đó. Đã chưa nhận lương còn phải tiêu tiền, thú thật thì ăn ở một nơi thế này cũng không hề dễ chịu thế nào với Vi. Cô muốn dùng tay để cầm lấy mọi thứ trên bàn, hoặc nói chuyện thật rôm rả với người đối diện. Nhưng cô phải nghe mấy cái lời dặn dò từ Caitlyn khi nãy, nó có vẻ khá nhàm chán với cô.
“Này, đã nhiều ngày ta không có đến trụ sở đi làm… Liệu rằng… có đi một tháng không công hay đổi công việc khác không thế ?”

Cô nàng gạt ngoài tai lời nói bấy giờ :

– Có cái gì đâu mà, lúc nãy em đã được nhắc nhở về vụ trộm xe để cứu chị rồi, em đã giải thích rõ là vì “cứu một viên cảnh sát bị bắt giữ, vì sự tình gấp rút không thể báo cáo”. Cũng may là chị lại có lưu lại bệnh án nên cũng dễ nói hơn. Đương nhiên là có cả trợ cấp dài hạn để chị nghỉ ngơi đây – Caitlyn chìa ra một số tiền khá lớn trong ví – nhưng mà có ai ngờ chị lại thoát ra cái “lồng” đấy nhanh đến vậy, người thường chắc hẳn phải ngủ ở bệnh viện khá lâu rồi. Còn tiền thì em dùng trong việc viết sách mà có, không phải lo…

Sau sự việc này, Vi thấy mình cũng có phần may mắn chứ đâu đến nổi mà xui tận mạng đâu chứ. Cô không bận tâm về chuyện đấy nữa, thức ăn được gọi ra, cả hai dùng bữa với nhau tại một nơi thế này, thật sự là hiếm thấy.

– Chị có bao giờ thấy tuyết rơi chưa ?

– Chưa hề – Vi dùng cái khăn tay lau sạch mép –  ở Valoran này, ngoài Freljord thì gần như chẳng nơi nào có tuyết cả. Vậy nên ta chưa từng đến đó, nhưng em hỏi để làm gì ?

Caitlyn nhìn xung quanh, cô lấy trong túi ra, là các viên dịch chuyển :

– Ở đâu… em lại có được nó vậy, Caitlyn ?

Và nhắc về viên dịch chuyển tý nào. Bắt nguồn của nó là các phép thuật dịch chuyển của các pháp sư, dùng đi di chuyển từ vị trí A đến vị trí B một cách chớp nhoáng. Và đương nhiên, chỉ có những kẻ thông thạo ma pháp mới có thể thực hiện được. Tộc Yordle là một bộ tộc không giỏi về chiến tranh, nhưng với bộ óc siêu việt từ những chú lùn dễ thương ấy, họ đã sáng tạo ra các loại phép thuật đóng hộp. Viên dịch chuyển là tác phẩm của họ, nhưng ở Piltover, các bạn biết Caitlyn đã chôm của ai rồi đấy. Cô lúc này nháy mắt :

– Thật ra vào hôm qua, khi còn ở phòng thí nghiệm của Heimerdinger, em chỉ “mượn” của ông ta hai viên dịch chuyển, đủ để cả hai đi một chuyến nghỉ mát trong khi chờ trụ sở sửa chữa xong đấy rồi về.

– Nhưng em làm vậy, có khi nào ông ta biết không. Nếu cái tên khó tính đấy mà biết thì lần sau khỏi mà nhờ vả gì nữa đâu nhé !
– Không sao đâu, chị quên rằng ông ấy cũng là cư dân của Bandle sao ? Với trí thông minh của ông ta, việc làm ra những thứ này, thật sự rất dễ dàng, chẳng khó khăn gì cả.

Vi gãi gãi hai bên má, tỏ vẻ ngập ngùng :

– N-Nhưng mà…

– Không có gì đâu, đi về rồi ta chuẩn bị thôi.

Há hốc mồm, Vi chỉ nhớ là dặn Caitlyn trộm thức ăn thôi mà nhỉ ? Những thứ này với tộc Yordle có thể sẽ không khó khăn, nhưng với những con người bình thường thì là cả một vấn đề đấy ! Về đến nhà, Vi thay y phục, và mang theo cặp găng tay, còn với Caitlyn, cô khoác thêm cả cái áo ấm vào cùng với khẩu súng của mình.

– Trước khi đi, chị có biết đêm nay là ngày gì không thế ?

– Chắc lại là…

– Thôi nào, là giáng sinh đấy. Cả ngày này chị còn không nhớ sao ?

Thật ra thì không phải Vi không nhớ, mà là bản thân cô không muốn nhớ về nó. Cái không gian ký ức ùa về, khi còn ở chung với Jinx và cậu bé kia, đêm đầu tiên mà cô tặng quà cho chúng, Jinx nhận được một khẩu súng liên thanh nhỏ từ Vi, còn Tony, cô tặng hẳn cả một khẩu phóng lựu. Thật kỳ lạ khi làm vậy, nhưng hoàn cảnh của cả hai rất khác, ngoài việc dạy chúng cách tồn tại, Vi cũng dạy cho chúng cách sử dụng vũ khí của mình. Kỷ niệm tràn đầy trong nỗi chốc lát, nhưng Vi đã bị Caitlyn gọi về thực tại :

– Chị Vi, chị sao vậy ?

– À… ừ, không sao, ta đi nào…

Liên Minh Huyền Thoại

Liên Minh Huyền Thoại

▪ Đánh giá: 7.4 sao (2643 lượt)

▪ HĐH: PC

▪ Thể loại: MOBA

▪ Nhà phát hành: VNG

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày