Vẻ đẹp của Marnie còn ở chỗ, giống như trong bộ phim Eternal Sunshine mà tôi yêu mến, miêu tả tình yêu có thể trở thành một linh hồn riêng biệt. Vì sao Clementine trong ký ức của Joel có thể kết nối đôi tình nhân thật sự đến Montauk lạnh giá? Ở đây, trong không gian liêu trai xuất sắc của câu chuyện gốc, tình yêu trở thành một bóng ma. Như câu trích dẫn nổi tiếng của David Foster Wallace: “Mọi chuyện tình vĩ đại nhất đều là những câu chuyện ma”, tình yêu của Marnie đã trở thành một linh hồn vượt thời gian và vượt cả cái chết, tìm đến xoa dịu cho Anna. Linh hồn đó đã mời Anna đến ngôi nhà mình và trải qua một thời thơ ấu khác. Marnie mang đến cho Anna niềm vui và nụ cười. Anna mang đến cho Marnie sự chở che. Những đứa trẻ cùng nâng đỡ nhau vượt qua và sống tiếp trong một thế giới xa lạ và u buồn.
When Marnie Was There có được một trong những cảnh chia ly cảm động nhất tôi từng xem, không hiểu sao lại gợi đến cảnh tương tự trong My Beautiful Girl Mari, một phim hoạt hình trưởng thành từ Hàn Quốc. Đó là lần cuối Marnie gặp Annie từ cửa sổ phòng mình, cô thốt lên “mình không có ý để cậu ở lại một mình” và xin Anna tha thứ. Một cảnh phim đẹp biết chừng nào, với hình ảnh, âm nhạc và cảm xúc hòa quyện tuyệt vời. Đó không phải là Marnie 10 tuổi đang nói, đó là Marnie của những lời hát ru. Rất khó khăn khi là kẻ bị bỏ rơi, có phải không? Nhưng là người buộc phải rời bỏ người mình yêu thương nhất, cũng nào có dễ dàng? Chúng ta biết được nỗi lòng không chỉ người ở lại, mà cả của người ra đi, trong một khoảnh khắc lấy nước mắt.

Tôi biết mình sẽ tìm đọc quyển sách do Joan G. Robinson viết, nhưng ngay cả đặt trong sự xuất sắc của câu chuyện gốc, vẫn không thể phủ nhận tài năng của Yonabayashi. Ông biến nó trở thành một “phim Ghibli” thuần chất, với không khí Ghibli quen thuộc, mà vẫn truyền tải được các thông điệp và cảm xúc có phần Tây Phương hơn. Tôi khá ngạc nhiên khi biết Marnie nhận đề cử Oscar 2016 cho hạng mục Phim hoạt hình, bởi các giá trị có phần cá nhân này hiếm khi được Oscar công nhận. Chắc chắn Marnie sẽ không chiến thắng, nhưng không quan trọng lắm. Không có chiến thắng nào cao quí hơn đối với một bộ phim bằng chiến thắng một nơi chốn trong trái tim người xem. Ít nhất, Marnie đã có tôi.
Không có gì nhiều hơn nữa để viết về When Marnie Was There. Có những tác phẩm tôi không thể dùng cả lời nói lẫn chữ viết để diễn tả, và mọi nỗ lực đều chỉ khiến mọi thứ càng đi xa khỏi điều tôi cảm thấy và trở nên tầm thường. Như làm sao chúng ta diễn tả về tình yêu, hay những phần sâu kín nhất trong tâm hồn? Làm sao chúng ta diễn tả một cảm xúc thoáng qua trong tiềm thức hay trong ký ức tuổi thơ? Làm sao chúng ta diễn tả được điều gì đang xảy ra trong tâm trí, khi chính chúng ta còn không thấu hiểu? Ngôn từ chưa thể có sức mạnh đó. Tôi không có sức mạnh đó.
Điều an ủi là, tôi hẳn sẽ nuối tiếc nhưng sẽ không đau lòng nhiều, nếu Studio Ghibli vĩnh viễn không bao giờ quay lại. Chính những bộ phim Ghibli giúp tôi hiểu rằng không có điều gì tồn tại mãi mãi, trừ những lời tạm biệt. Và When Marnie Was There chính là lời tạm biệt trọn vẹn và đủ đầy nhất từ hãng phim kỳ diệu này, thân thương ngay từ tên gọi “Ghibli”. Tôi, và hẳn rất nhiều người khác, sẽ muốn nói với họ lời mà Anna nói với Marnie: “Tớ sẽ không bao giờ quên cậu.”
Nguồn : 35mm
Chuyển trang để xem thêm